văn
THOÁNG CHÚT HƯƠNG XƯA
Lịch sử như cuồng phong thổi tạt người ta ra tứ tán như mớ lá thu cuối mùa... CAO VI KHANH
Đọc tiếpTHẢ RONG CHỮ NGHĨA
Rồi đến lúc chẳng có chuyện gì để làm ngoài cái chuyện... ở không...CAO VI KHANH
Đọc tiếpTHEO HOÀNG THI THƠ TÌM LẠI ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ
THEO HOÀNG THI THƠ TÌM LẠI ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ...CAO VI KHANH
Đọc tiếpƠN EM
Ngày đó tháng đó năm đó-mà sá chi ngày tháng năm khi thời gian như con nước cuồng nộ đã bỏ sông ra biển...CAO VI KHANH
Đọc tiếpSÀI GÒN CỦA TUI
Tui rời Sài Gòn đi nhận nhiệm sở ở một tỉnh miền Tây khoảng cuối năm 1969. Xa xôi chưa quá một ngày đường.
Đọc tiếpĐÊM CUỐI CÙNG với THÙY DƯƠNG
Ông Phạm Đình Chương, người nghệ sĩ tài hoa sáng tác bản ĐÊM CUỐI CÙNG đâu từ năm 1961, ở Sài Gòn, ngay lứa tuổi ba mươi.
Lứa tuổi chưa lì như đá nhưng cũng không mềm như lá...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpNỢ NẦN-bis
Rồi tết qua đi...
Như mọi năm... Như hơn bốn mươi mấy lần đã chắc lưỡi, nói thầm trong đầu...
“rồi tết qua đi... ”
Như mọi năm...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpVĂN XUÔI
Tôi có cái thú đọc sách đâu chừng đã lâu lắm. Ở cái tuổi tay chân còn bung thùa như con lật đật vậy mà vẫn có những lúc ngồi lặng lẽ trong một góc nhà...
với một cuốn sách trong tay. Hổng biết duyên do từ đâu...
CAO VI KHANH
Đọc tiếp