văn


CHÔNG CHÊNH NỖI NHỚ

Tôi ở Rạch Giá mười năm, mười năm cuối của quảng đời ba mươi lăm năm ở Việt Nam, từ khi sanh ra đến khi bỏ đi… sau hai mươi năm ở Vĩnh Long và năm năm ở Sài Gòn. Những gì đã quên ? Và những gì còn nhớ ? Lòng sao không chịu im, cứ chông chênh như một ngày bão nổi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐEM TÂM TÌNH NGHE NHẠC SẾN

Năm 1958, ông Nguyễn Mạnh Côn xuất bản tập sách “ĐEM TÂM TÌNH VIẾT LỊCH SỬ”.(*) Đó là một cuốn sách giá trị tuyệt đối về mọi mặt. Kẻ hậu ... hậu bối về mọi mặt như tôi chẳng có ý gì dám mó mé tới cạnh bên. Chẳng qua tôi khoái cái tựa. Thường khi viết sử, từ đời xưa đời xửa ở bên Tàu, nghĩa là khi còn mấy ông tự nhận con trời ( thiên tử ) làm vua làm chúa làm cha thiên hạ, oai quyền tột đỉnh nghĩa là muốn làm gì thì làm, vậy mà người ta cũng đã đặt ra chức sử quan...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

PARIS CÒN ĐÓ, NỖI BUỒN.

Khi về rồi, tôi mới phát giác ra một điều kỳ diệu. Tôi yêu em nhiều hơn tôi tưởng. Tôi mà bản chất kiêu ngạo và phóng đãng từ khi còn rất trẻ, lại bỏ dạ yêu em nhiều hơn cả tôi yêu tôi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TƯỞNG NIỆM TRẦM TỬ THIÊNG VỚI TƯỞNG NIỆM CỦA TRẦM TỬ THIÊNG

Đã có lần viết về nhạc Trầm Tử Thiêng. Lần đó không biết sao mà bị rúng động quá mạng, tôi đã không dìm được những dư ba trong lòng sau khi bất chợt nghe được bài hát Tưởng Niệm nên đã bất chấp sự dốt nát của mình về âm nhạc, đêm về cắm cúi viết về bài nhạc đó, gần tới rựng sáng, sau một ngày vật vã chạy vạy kiếm ăn. Chẳng nhớ đã nốc bao nhiêu ng̣ụm cà-phê đen, đốt cháy bao nhiêu điếu thuốc lá thành khói ... độc. Đại khái như vầy...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

PHẠM NGỌC LƯ

Y như mọi sự nghịch lý nhất, chúng ta thân thiết dù chưa từng quen biết. Quen biết được hiểu theo cái nghĩa sơ sài nhất của nó, biết mặt, biết tên, biết tuổi, quen hơi bén tiếng,

sẽ nhau chút cà-phê đắng, chia nhau chút hơi thuốc cay, sớt nhau chút rượu nồng ... hoặc tệ hơn nữa, một tiếng hỏi câu chào, hay ít ra đã có thoáng thấy bóng dáng qua lại đâu đó...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG 10 Ở BUDAPEST

Tôi chưa bao giờ thích thơ tự do (hổng hiểu thì lấy gì mà thích) kể cả thơ của Thanh Tâm Tuyền, ngay khi ở tuổi 20 vốn vẫn khoái cái trò nổi loạn với phá phách. Chậm tiến (?) hơn các bạn cùng lứa cứ thường hay cặp nách tập thơ Tôi không còn cô độc của ông như bằng chứng của một sự thách thức với những lề thói rề rà lệch bệch của xả hội miền Nam thuở đó...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG 11 Ở DALLAS

Khi viên đạn được bắn ra từ một góc khuất trên căn lầu bỏ trống của cái kho sách phế thải ở một góc đường Dallas năm đó, nó đã mang theo trong đường bay của nó định mạng của một người và một dân tộc. ( giả sử có một hơi thở gấp làm ngón tay bấm cò khẻ run, một tia nắng chợt loáng qua làm nheo con mắt đang căng cứng, chiếc công xa chạy nhanh hơn một chút, chậm hơn một chút… và viên đạn trệch đi một kẻ tóc…

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐI LOANH QUANH VỚI TRẦN BANG THẠCH

Bắt đầu bằng một chuyện-trên-trời, cái chuyện vấn-đáp giữa cậu bé Hạng Thác và ông vạn thế sư biểu họ Khổng. Cái thứ chuyện để dạy đời thì hổng là trên-trời thì là gì ?

... Khi Hạng Thác hỏi vậy chớ lông mày có mấy sợi thì Khổng Tử bí. Dù đó là một câu hỏi lảng nhách về một thứ lảng òm và thiệt tình là lảng xẹt vì chẳng ăn nhằm gì tới đạo lớn là thứ chuyên trị của người đối diện...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THƯƠNG NGƯỜI KHÔNG THỂ CẦM TRONG TAY

Tôi vốn rất ngại phải đi dự mấy cái vụ tang ma thương khó, dẫu người-nằm-đó thân hay sơ cũng vậy. Cứ nghĩ tới chuyện phải làm mặt-đưa-đám tới biểu diễn giữa chốn đông người là không khỏi… bật cười y như hồi nhỏ nghe thầy giảng văn nghị luận của Nguyễn văn Vĩnh tới đoạn … người An Nam ta cái gì cũng cười...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THỜI CẤM PHÒNG ĐỌC LẠI KHÚC NGÂM CUNG OÁN CỦA NGUYỄN GIA THIỀU ...

Đâu phải tới bây giờ mới có chuyện cấm cung, cấm phòng ... cấm cản người ta gặp nhau, gần gũi nhau, tay bắt mặt mừng, hay sít sao hơn tới nỗi quàng vai .. ôm eo ếch.

Lâu rồi, lâu lắm rồi, vẫn có cái kiểu sống lẻ loi, -hay bị sống lẻ loi một mình, rất một mình, dù người ta sanh ra là để sống với, sống cùng ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp