văn
BONJOUR VIETNAM
Mấy ngày giáp năm, lòng bỗng nhong nhóng chờ một cái gì dù biết mình đã thật không có gì để đợi. Ở cheo leo ngay trên vĩ độ 45 bắc, núi rừng ao hồ thành phố vẫn bằn bặt trong cơn đồng thiếp trắng.Và gió và tuyết cứ tha hồ đục đẽo mặt người...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpNGƯỜI ĐƯA THƯ ĐÃ ĐI QUA
Nhà tôi ở lưng chừng một con dốc. Con dốc là cái rướn mình nấn níu của dãy núi chạy đùa xuống từ hướng bắc, tới giữa đảo bỗng khựng ngang, rồi cố trườn về phía con sông nước chảy xiết sau mấy dặm rừng thưa...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpCHO DÙ LỊCH SỬ ĐAU BẦM DẬP
Vậy là hai mươi sáu năm sau ngày anh buông súng, gần ba mươi năm sau lần anh chào nghiêm trước hàng quân nhận chức trung đội trưởng, tôi có dịp nói chuyện với anh, người bạn mới biết mà chừng như thân lắm...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpTHỬ NGHIÊNG TAI NGHE LẠI CUỘC ĐỜI
Mùa hè, có lần lái xe về từ một thị trấn nhỏ ở phía đông thành phố, sau bữa rượu ngất ngư với đám bạn cũ, xiêu lạc lâu ngày hỏi ra có đứa mất vợ, có đứa mất việc, có đứa mất ... mạng, hổng biết cảm khái tới đâu mà rượu nốc quá cở...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpCUỘC VINH DANH CỦA CHỮ NGHĨA LẦM THAN
Trong bài tựa Truyện Kiều viết đầu năm Minh Mạng, Mộng Liên Ðường chủ nhân đã có lúc phóng bút dựng nên một hình tượng tuyệt kỷ. Ông thấy đâu mà như máu cứ chảy ra từ đầu ngọn bút khi Nguyễn Du làm thơ kể chuyện đời Kiều, đến nỗi còn rây rớt lại trên mấy ngàn câu lục bát (*)
CAO VI KHANH
Đọc tiếpVIẾT NHƯ NIỀM ÁI NGẠI
Khi người Việt miền nam bỏ của chạy lấy thân từ sau cơn hốt hoảng cuối tháng tư, cái mang theo đầy đủ nhất chắc chỉ là một phần hồn vỡ bể nào đó. Còn đa phần thì đã chôn lấp trong một góc nhà xưa đã bỏ lại hay đã văng tứ tán trên những lượn sóng đục ngầu của biển đông hoặc những xó rừng già Bắc Thái...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpÂM PHONG TRẮNG
Rồi có lúc gió như một người đàn bà ghen tuông, nổi tam bành thổi tốc váy cô nhân tình trẻ đẹp đang quấn quýt đi bên cạnh chồng mình. Bà phùng mang trợn mắt, chu mỏ thổi liên tu bất tận...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpTHU, VÀNG MẤY ĐỖI
Tự dưng …
... tự dưng rồi trời đổ sương đầy những sớm mai. Sương như hơi thở nấn níu của đêm sắp bỏ đi. Đồi núi, phố xá, cỏ cây lẫn lẫn trong hơi sớm mù mù.
Sương bay là là, sương rơi lả lả...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpĐỌC THƠ TÔ THÙY YÊN
TÔ THÙY YÊN-Tôi giựt giành đổ máu với tôi...Từng chữ một.
Tôi đọc truyện ngắn của Tô Thùy Yên khi còn đâu ở trung học, những năm sáu mươi. Lớp mấy cũng chẳng nhớ...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpNGUYỄN KHUYẾN - NHÌN-NHỮNG-MÙA-THU-ĐI
-THƠ CỦA KẺ SĨ Ở CUỐI CUỘC PHONG TRẦN-
Đã có thời tôi làm nghề dạy học. Nói dạy học là nghề sao nghe ra có vẻ cay đắng thế nào, kiểu như mấy ông lái đò... đưa khách qua sông rồi khách bỏ đi luôn...
CAO VI KHANH
Đọc tiếp