văn


VÀ RỒI TẤT CẢ SẼ NGUÔI NGOAI

Đã có bao giờ bỗng dưng rồi tự hỏi ... để làm gì, đời ta ?

Suốt vài chục năm hít thở, ăn ngủ, đi lại, yêu đương, làm tình, kéo bè kết bạn, gieo thù gây oán, thư thả kiếm ăn hay quần quật cày cục ... đã có lần nào giựt mình, khựng lại rồi băn khoăn ...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

SAIGON LA FIN

... Lệnh đầu hàng từ Sài Gòn loan ra trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975. Lời báo dữ như tiếng sấm trái mùa làm nổ tung giông bão đang giậm giựt giữa thinh không. Lòng người cũng giống thinh không buổi đó, ngầy ngật cơn nóng sốt thời cuộc, âm ỉ một niềm lo nghĩ không nguôi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG GIÊNG VÀ NHỮNG MUỘN PHIỀN

Bốn câu hai mươi tám chữ, cụt ngủn. Lỡ có muốn thêm cũng chẳng biết thêm gì. Mà có thiếu gì không, mấy câu gọi là thơ, buổi chiều mùng-ba năm đầu tiên ăn-tết ở xứ người.

Một năm trước đó, ngay bửa ba-mươi-tết, tôi bồng đứa con gái đầu lòng lên năm, đeo xe đò từ một tỉnh ở phía cực tây...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NHƯ KHÓI NHƯ SƯƠNG

Từ lần hẹn mà không gặp đến lần không hẹn mà gặp lại, giữa hai người là một khoảng cách hai mươi lăm năm. Hai mươi lăm năm nói nghe gọn bâng như một hơi thở hắt. Mà thật ra, hai mươi lăm năm dài lắm, dài dằng dặc như một tiếc nuối muộn màng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CHÔNG CHÊNH NỖI NHỚ

Tôi ở Rạch Giá mười năm, mười năm cuối của quảng đời ba mươi lăm năm ở Việt Nam, từ khi sanh ra đến khi bỏ đi… sau hai mươi năm ở Vĩnh Long và năm năm ở Sài Gòn. Những gì đã quên ? Và những gì còn nhớ ? Lòng sao không chịu im, cứ chông chênh như một ngày bão nổi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐEM TÂM TÌNH NGHE NHẠC SẾN

Năm 1958, ông Nguyễn Mạnh Côn xuất bản tập sách “ĐEM TÂM TÌNH VIẾT LỊCH SỬ”.(*) Đó là một cuốn sách giá trị tuyệt đối về mọi mặt. Kẻ hậu ... hậu bối về mọi mặt như tôi chẳng có ý gì dám mó mé tới cạnh bên. Chẳng qua tôi khoái cái tựa. Thường khi viết sử, từ đời xưa đời xửa ở bên Tàu, nghĩa là khi còn mấy ông tự nhận con trời ( thiên tử ) làm vua làm chúa làm cha thiên hạ, oai quyền tột đỉnh nghĩa là muốn làm gì thì làm, vậy mà người ta cũng đã đặt ra chức sử quan...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

PARIS CÒN ĐÓ, NỖI BUỒN.

Khi về rồi, tôi mới phát giác ra một điều kỳ diệu. Tôi yêu em nhiều hơn tôi tưởng. Tôi mà bản chất kiêu ngạo và phóng đãng từ khi còn rất trẻ, lại bỏ dạ yêu em nhiều hơn cả tôi yêu tôi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TƯỞNG NIỆM TRẦM TỬ THIÊNG VỚI TƯỞNG NIỆM CỦA TRẦM TỬ THIÊNG

Đã có lần viết về nhạc Trầm Tử Thiêng. Lần đó không biết sao mà bị rúng động quá mạng, tôi đã không dìm được những dư ba trong lòng sau khi bất chợt nghe được bài hát Tưởng Niệm nên đã bất chấp sự dốt nát của mình về âm nhạc, đêm về cắm cúi viết về bài nhạc đó, gần tới rựng sáng, sau một ngày vật vã chạy vạy kiếm ăn. Chẳng nhớ đã nốc bao nhiêu ng̣ụm cà-phê đen, đốt cháy bao nhiêu điếu thuốc lá thành khói ... độc. Đại khái như vầy...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

PHẠM NGỌC LƯ

Y như mọi sự nghịch lý nhất, chúng ta thân thiết dù chưa từng quen biết. Quen biết được hiểu theo cái nghĩa sơ sài nhất của nó, biết mặt, biết tên, biết tuổi, quen hơi bén tiếng,

sẽ nhau chút cà-phê đắng, chia nhau chút hơi thuốc cay, sớt nhau chút rượu nồng ... hoặc tệ hơn nữa, một tiếng hỏi câu chào, hay ít ra đã có thoáng thấy bóng dáng qua lại đâu đó...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG 10 Ở BUDAPEST

Tôi chưa bao giờ thích thơ tự do (hổng hiểu thì lấy gì mà thích) kể cả thơ của Thanh Tâm Tuyền, ngay khi ở tuổi 20 vốn vẫn khoái cái trò nổi loạn với phá phách. Chậm tiến (?) hơn các bạn cùng lứa cứ thường hay cặp nách tập thơ Tôi không còn cô độc của ông như bằng chứng của một sự thách thức với những lề thói rề rà lệch bệch của xả hội miền Nam thuở đó...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp