văn
CHUYỆN TÌNH NGƯỜI QUÁ LỨA
Rồi sẽ có lúc người ta phải đối diện với chính mình. Ông đã nghĩ như vậy, nhiều lần trong đầu. Có khi còn lẩm bẩm trên môi, khi chắp tay sau lưng, một mình thả bộ loanh quanh khu công viên gần nhà, những buổi chiều sắp tối ...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpXA TRONG GANG TẤC
Không biết tại sao tự dưng có lúc cả ba người đều ngừng nói.
Ngọn nến đặt ở giữa bàn cũng thôi lắt lay làm mấy cái bóng trên tường im sựng lại...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpNHƯ MỘT LỜI SÁM HỐI
... Trong những lúc cùng quẩn nhất, sao tự nhiên tôi nhớ lại cặp mắt thất thần của người thi sĩ vô danh trong cuốn phim Docteur Djivago chiếu ở Sài Gòn mới vài năm trước. Trên chuyến xe lửa chở tù đi lưu đày xuyên Tây-bá-lợi-á vào thời kỳ cộng sản cướp chính quyền ở nước Nga...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpVÀ RỒI TẤT CẢ SẼ NGUÔI NGOAI
Đã có bao giờ bỗng dưng rồi tự hỏi ... để làm gì, đời ta ?
Suốt vài chục năm hít thở, ăn ngủ, đi lại, yêu đương, làm tình, kéo bè kết bạn, gieo thù gây oán, thư thả kiếm ăn hay quần quật cày cục ... đã có lần nào giựt mình, khựng lại rồi băn khoăn ...
CAO VI KHANH
SAIGON LA FIN
... Lệnh đầu hàng từ Sài Gòn loan ra trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975. Lời báo dữ như tiếng sấm trái mùa làm nổ tung giông bão đang giậm giựt giữa thinh không. Lòng người cũng giống thinh không buổi đó, ngầy ngật cơn nóng sốt thời cuộc, âm ỉ một niềm lo nghĩ không nguôi...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpTHÁNG GIÊNG VÀ NHỮNG MUỘN PHIỀN
Bốn câu hai mươi tám chữ, cụt ngủn. Lỡ có muốn thêm cũng chẳng biết thêm gì. Mà có thiếu gì không, mấy câu gọi là thơ, buổi chiều mùng-ba năm đầu tiên ăn-tết ở xứ người.
Một năm trước đó, ngay bửa ba-mươi-tết, tôi bồng đứa con gái đầu lòng lên năm, đeo xe đò từ một tỉnh ở phía cực tây...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpNHƯ KHÓI NHƯ SƯƠNG
Từ lần hẹn mà không gặp đến lần không hẹn mà gặp lại, giữa hai người là một khoảng cách hai mươi lăm năm. Hai mươi lăm năm nói nghe gọn bâng như một hơi thở hắt. Mà thật ra, hai mươi lăm năm dài lắm, dài dằng dặc như một tiếc nuối muộn màng...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpCHÔNG CHÊNH NỖI NHỚ
Tôi ở Rạch Giá mười năm, mười năm cuối của quảng đời ba mươi lăm năm ở Việt Nam, từ khi sanh ra đến khi bỏ đi… sau hai mươi năm ở Vĩnh Long và năm năm ở Sài Gòn. Những gì đã quên ? Và những gì còn nhớ ? Lòng sao không chịu im, cứ chông chênh như một ngày bão nổi...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpĐEM TÂM TÌNH NGHE NHẠC SẾN
Năm 1958, ông Nguyễn Mạnh Côn xuất bản tập sách “ĐEM TÂM TÌNH VIẾT LỊCH SỬ”.(*) Đó là một cuốn sách giá trị tuyệt đối về mọi mặt. Kẻ hậu ... hậu bối về mọi mặt như tôi chẳng có ý gì dám mó mé tới cạnh bên. Chẳng qua tôi khoái cái tựa. Thường khi viết sử, từ đời xưa đời xửa ở bên Tàu, nghĩa là khi còn mấy ông tự nhận con trời ( thiên tử ) làm vua làm chúa làm cha thiên hạ, oai quyền tột đỉnh nghĩa là muốn làm gì thì làm, vậy mà người ta cũng đã đặt ra chức sử quan...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpPARIS CÒN ĐÓ, NỖI BUỒN.
Khi về rồi, tôi mới phát giác ra một điều kỳ diệu. Tôi yêu em nhiều hơn tôi tưởng. Tôi mà bản chất kiêu ngạo và phóng đãng từ khi còn rất trẻ, lại bỏ dạ yêu em nhiều hơn cả tôi yêu tôi...
CAO VI KHANH
Đọc tiếp