thơ


VỌNG CỔ

Thương biết mấy !

giọng buồn cố thổ !

Nhớ làm sao điệu vọng cổ quê mùa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CÕI RIÊNG-cvk

Trong tôi này những muộn phiền.

Những đìu hiu núi. Những biền biệt sông.

Trong tôi mùa đã lập đông...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

HẦU MÔN NHẤT NHẬP THÂM NHƯ HẢI-

Yêu em để có nỗi buồn.

Lời thêm trăm giọt lệ tuôn ngược lòng.

Hết chờ rồi đợi. Lung tung...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TUẾ MỘ QUY NAM SƠN

Từ nay vứt hết ưu phiền,

lui về nhà cũ bên triền Nam sơn...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG MƯỜI MỘT Ở MONTRÉAL

Tháng cuối năm. Tháng chạy tang.

Những bình minh héo. Những hoàng hôn phai...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

DỊCH THỦY TỐNG BIỆT

Giã biệt Yên Đan tự chốn này

Qua sông cũng biết khó về thay...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HOÀNG HẠC LÂU

Người xưa đã cởi hạc vàng

bay đi mất dạng bỏ hoang mái lầu...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỬU PHÙNG TRI KỶ

Rượu chờ đâu biết mỏi.

Rượu đợi dẫu mỏn hơi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÔ ĐỀ

Tương kiến thời nan biệt diệt nan

Đông phong vô lực bách hoa tàn

Xuân tàm đáo tử ty phương tận...

CAO VI KHANH



Đọc tiếp

CON MẮT, BỎ QUÊN

Dưng không người bỏ đi ngang

để hai con mắt buồn hoang cả chiều...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp