văn


VÀ EM, VÀ GIÒNG LỆ SÓT

 Khi về rồi, ở bên nây lằn ranh của biển, tôi biết giữa chúng ta, khoảng cách đã dặm trùng thêm tới mấy lượt. Không những chỉ có dãy lục địa buồn mênh mông và đại dương đau ngăn ngắt. Mà là nỗi oan nghiệt ở giữa lòng ta đó em...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÀ EM, VÀ NỖI SẦU KHỔ

Khi tôi thấy em lần đầu ngước nhìn tôi, từ giữa một lớp học đông người,buổi sáng tháng chín năm đó, tôi biết giữa chúng ta thiên thu đã phong kín hết mọi lối ra...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÂM TÂM, CUỐI THU

Người đàn bà mặc toàn đen níu tay tôi lại hỏi, con mắt giấu kín sau cặp kiếng đen và bằng một giọng nói yếu như đã hết hơi, thầm, rất thầm- còn “anh nhà văn”, anh sẽ nói gì với tôi. Tôi đột ngột chết trân, đặt tay lên đầu vai gầy guộc của chị, xoa nhè nhẹ mà không nói lời nào. Rồi quay đi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HƯỜNG NHAN

Má mang con trong bụng chạy giặc từ quận về làng khi tây trở lại, cuối năm 46. Xe cộ tàu bè gì cũng bị tịch thâu hết, cả đến mấy chiếc ghe xuồng ọp ẹp cũng bị xung công. Ba thì bị bắt cùng với bạn trang lứa đâu ngay từ tiếng súng hù dọa đầu tiên. Thân đã gầy như mai lại bụng mang dạ chửa, năm đứa con từ ba tới mười tuổi lúc thúc bên chân, đường dốc ngược mười lăm cây số hóa thành sạn đạo...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG TƯ

Ta sống sót nghĩ thương trời đất rộng

Đón triều lên, giáp nước, quạnh hiu dầy

Ngó quanh quất bỗng tuôn hàng lệ mỏng...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG 5 Ở CALI

Khi tôi tới Cali lần này, mùa xuân đang hồi diễm lệ. Con đường One-O-One (gọi theo người ở đây) ngược lên hướng bắc chạy vắt qua những đồi cỏ mượt, leo những đoạn đèo loáng thoáng sương mù như thứ hơi thở váng vất của tình nhân đánh thức nhau buổi sớm...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÁNG 7 VÀ NHỮNG NGÔI TRƯỜNG CŨ

Tháng bảy. Tháng của bất chợt mưa đêm và lao chao cánh phượng. Tháng của trường đóng cửa và bàn ghế bỏ trống.

Tháng bảy. Tháng của râm ran tiếng ve đến sốt ruột và của những trang lưu bút viết vội...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BÀI TÙY BÚT THÁNG TƯ

Giả sử bắt chước Thanh Tịnh ...

... Hằng năm cứ vào cuối thu, khi lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường ...

mà viết lại ... Hằng năm cứ vào đầu xuân khi lá ngoài đường trổ xanh...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÀ ... MỘT CHÚT XUÂN THÌ

Nơi tôi ở, vẫn được gọi là thành phố có trăm nóc chuông nhà thờ, mùa xuân đang lấp ló trở lại. Nói là lấp ló vì từ trăm cái nóc chuông đang im ỉm đó bỗng dưng trở nên chộn rộn khác thường. 

Có một cái gì lít chít lao chao đang làm xao động cả những mái đá đã trăm năm. À bầy chim thành phố !

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NGƯỜI BẠN VONG NIÊN

... Rồi người cũng bỏ đi xa

Bỏ trăng gió úa, bỏ hoa mộng tàn

Câu thơ bỏ lỡ, ngỡ ngàng !

Về tìm lại Động Hoa Vàng ngủ say...

By CAO VI KHANH


Đọc tiếp