văn


ĐƯỜNG VÀO TÌNH YÊU-CVK

Đã hứa với mình từ rày sẽ thôi buồn rồi nghĩ đi nghĩ lại thấy đời đúng là... vui thiệt !

Đã dặn dò mình phải vui mà nghĩ tới nghĩ lui rồi lại thấy đời đúng là không có gì phải... buồn ! 

Chắc tại vì... “hoàn cảnh”...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

MỖI NĂM HOA ĐÀO NỞ

... câu thơ gỏ từng chữ vào lòng như ngón tay gỏ vào từng phím nhớ của một bản hoài cảm đã được dạo đi dạo lại nhiều lần, hằng năm một, và sẽ còn được dạo lại thêm những lần nào nữa? Câu thơ như nhản hiệu một sản phẩm đã-được-cầu-chứng-tại-tòa, không thể đánh tráo, không thể lầm lẫn, không thể gian lận vào đâu được.

Mỗi năm hoa đào nở...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CUỐI NĂM, ĐỌC HÀNH NGUYỄN BÍNH

Nguyễn Bính đã có lần từ Bắc vào Nam. Con đường xe lửa xuyên Việt thời đó kể đã là thiên lý.

Bỏ xứ đi xa đằng đẳng như vậy thì làm hành là phải lắm. Hành Phương Nam...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

và rồi ... SẼ CÓ MỘT THỜI NHƯ VẬY

Cho đến khi giựt mình nhìn lại, cả bọn không ai còn trẻ. Cho dù tuổi tác chưa đến đổi quằn vai nhưng sức trì của một quá khứ oan khuất vẫn trìu trĩu sau lưng như một lực quán tính khó cưỡng.

Cuộc chiến mà chúng ta đã sống trọn một tuổi thanh niên đã kéo dài quá sự cần thiết để tỏ ra cho hết cái vô nghĩa của nó...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BÃO BIỂN

Biển lạ. Mùa hè vẫn có những con sóng dữ quẩy theo gió nghịch chiều. Tàu đã qua lại mấy lần những bến cảng xa xôi. Và chiều nay, lại nhổ neo dập dềnh nẻo sóng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

Ở MỘT NƠI AI CŨNG QUEN NHAU

Để tôi kể em nghe về một ngôi trường rất nhỏ nhưng đã để lại trong lòng tôi một cái bóng rất lớn.

Nó nhỏ tới độ không nghe ai nói tới. Người ta còn bận bịu với những tên tuổi quen thuộc đã một thời làm nức lòng nhiều thế hệ học trò...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI QUÁ LỨA

Rồi sẽ có lúc người ta phải đối diện với chính mình. Ông đã nghĩ như vậy, nhiều lần trong đầu. Có khi còn lẩm bẩm trên môi, khi chắp tay sau lưng, một mình thả bộ loanh quanh khu công viên gần nhà, những buổi chiều sắp tối ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

XA TRONG GANG TẤC

Không biết tại sao tự dưng có lúc cả ba người đều ngừng nói.

Ngọn nến đặt ở giữa bàn cũng thôi lắt lay làm mấy cái bóng trên tường im sựng lại...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NHƯ MỘT LỜI SÁM HỐI

... Trong những lúc cùng quẩn nhất, sao tự nhiên tôi nhớ lại cặp mắt thất thần của người thi sĩ vô danh trong cuốn phim Docteur Djivago chiếu ở Sài Gòn mới vài năm trước. Trên chuyến xe lửa chở tù đi lưu đày xuyên Tây-bá-lợi-á vào thời kỳ cộng sản cướp chính quyền ở nước Nga...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

VÀ RỒI TẤT CẢ SẼ NGUÔI NGOAI

Đã có bao giờ bỗng dưng rồi tự hỏi ... để làm gì, đời ta ?

Suốt vài chục năm hít thở, ăn ngủ, đi lại, yêu đương, làm tình, kéo bè kết bạn, gieo thù gây oán, thư thả kiếm ăn hay quần quật cày cục ... đã có lần nào giựt mình, khựng lại rồi băn khoăn ...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp