thơ


LỠ HẸN

Hai bờ vai em nhỏ

Cho tay nối mênh mông

Hai bờ môi em đỏ

Cho nụ nở tình hồng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐƯA HỌC TRÒ ĐI LÍNH

Ngày mai em xa trường

Chiều nay uố́ng rượu suông

Em mời tôi quán nhỏ

Dô thầy, dô ... lệ tuôn !

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

KHẨU CUNG

“ Hỏi rằng : người ở quê đâu ?

Thưa rằng : tôi ở rất lâu quê người ” (*)

Hai mươi năm tưởng là chơi

Bốn mươi năm cạn ... một đời bại vong...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CÓ MỘT THỜI SE SẮT

Em xa đâu bỗng gọi

đâu tận cõi hai mươi

Ôi tiếng người diệu vợi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BA VÀ CON

Thời nhỏ dại ba chở con đi học

Xe đạp cao con tay vịn tay đeo

Đường thì xa cuối dốc nhỏ cheo leo...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BÀI THƠ BỎ NỬA CHỪNG

Em đến bên ta đêm tái ngộ

Ngập ngừng sợ động vỡ chiêm bao

Mắt xưa chừng đã sầu một dạo

Từ buổi xa trường, mất bóng nhau...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LÀM THƠ

Làm thơ y thể làm-thinh

Làm bao nhiêu ngỡ một-mình bấy nhiêu !

Một đời chữ nghĩa buồn hiu

Trắc bằng vắt vẻo dặt dìu trúc ti...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CỐ NHÂN

Mai về còn gặp Người không

Hay Người đã chắp cánh hồng vội bay

Mai về người có còn say...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CHẤM, XUỐNG HÀNG.

Ai người rồi đọc thơ ta

Trăng nguyền đã ố, trăng hoa đã ngàn

Một đời trót đã tiêu hoang...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TỰ THÚ

Ta giận đời ta nợ áo cơm

Ôi chim hồng hộc đã vô cùng

Giữa đời dâu bể hằng hà lệ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp