thơ


ĐÊM, ĐỌC TỨ TUYỆT HOÀNG XUÂN SƠN

Bỗng dưng chợt nghĩ điều buồn bã

Ôi những mùa xuân lỡ thiếu hoa

Cuộc sống tuồng như làm mặt lạ

Và ta ... riêng một góc tuổi già.

By CAO VI KHANH


Đọc tiếp

RẠCH GIÁ

Nếu có lần người về qua Rạch Gíá

Ghé giùm tôi dãy phố cũ sậm màu

Bước giùm tôi hè đá lở thấp cao

Dẫm lại nhịp bước xuân thời phiêu lãng ?...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LỤC BÁT KHI RỜI LẠC PHỐ

Yêu em giả bộ như không

Làm như giữa buổi chợ đông bất ngờ

Ngó em giả điệu tình cờ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

ĐẠO LỘ

Yêu em từ cõi lộ thiên

Giữa vòng xa lộ, giữa triền rẫy mương

Yêu em từ giữa độ đường...

By CAO VI KHANH


Đọc tiếp

SƯƠNG THU

Bãi vắng, lòng không, chiều lạnh trắng

Xa mút tiền thân, sóng dội mù

Ngày muộn sao ta còn đứng lặng...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BÀI HÀNH THÁNG TƯ

Vậy đó, tưởng quên mà vẫn nhớ

Từ đêm vỡ tuyến lạc ven đô

Người thua trận chót đền trăm tuổi

Ta gánh thù sâu chốn hải hồ...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THIỀN-giả

Tâm em lành như câu kinh phổ độ

Tôi về yêu như đốn ngộ án thiền

Trong thoáng chốc tôi, em và vũ trụ

Bỗng dồn lần thành một khối tình nguyên...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TRĂNG HOA

Nụ hôn dẫu lỡ đã liều

Vòng tay dẫu níu vẫn xiêu phận mình

Mười năm đất khách linh đinh...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp

KỶ NIỆM

Tình xa mà nỗi niềm gần

Người xa, xa đến mấy lần chiêm bao

Bờ môi vỡ, tự đêm nào...

By  CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CẢI TẠO

Thơ tôi khổ một đời tôi

Từ cơn bức tử tới hồi phục sinh

Từ khi giặc loạn kinh thành...

By CAO VI KHANH

Đọc tiếp