thơ


ĐỔ LỲ

Còn hai con mắt dỗ người

Sao không vui lại ngậm ngùi ướt mi ?

Chắc về vội thể ra đi...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

KẺ ĐÀO VONG

Ta thoát chạy trần ai ra bến lạ

Một mình ôm thương tích ngậm ngùi đau

Nhớ quay quắt quảng đời trai hãn mã...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TÀN CUỘC

Ôi những người trong cuộc chiến chinh

Khi về héo úa quãng đời xanh

Đời sau có nhớ người tù trẻ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NHỚ QUÊ

Vĩnh Long ở đó tận cuối đời

Nghe từng gang tấc mỗi xa xôi

Hẵn lòng dâu bể chưa khô lệ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

GOLGOTHA

ta đứng dang thân ôm thập giá

con đường khổ nạn dốc kiêu sa

người qua khấp khểnh, lòng sạn đạo...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CHÍ KHÍ

Tiền giang, hề, sóng nhọn bủa đầu

Hậu giang, hề, gió gào long óc

Ngày đi, hề, tóc còn xanh mọc...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

SẦU Ở LẠI

Rồi tết qua đi, sầu ở lại

Quê nhà xa huốt một đường bay

Rượu xuân ai ướp mùi quan ải...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HẬN XƯA

Chợt nghe gió hú dặm trường

Hồn Đặng Dung khóc tiếc đường kiếm hư

Người về thắp nến án thư...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

RỪNG TRÀM

Tiền giang hề gió gào dậy sóng

Hậu giang hề cọp rống bốn bề

Biết đâu bờ bến mà về...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TƯỞNG VỌNG

Những rừng và những chiêm bao

đã trôi vô vọng vào màu mắt xưa .

Những đồi và những vọng tìm...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp