thơ


TIẾNG XƯA

Tiếng ai xưa, tiếng hồ trường

Tiếng hờn thấ́t quốc, tiếng buồn thấ́t tung

Tiếng ngã ngựa, tiếng cùm gông...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THƠ.THƠ

Chữ-Nghĩa, chờ nhau đến thẫn thờ

Trắc-Bằng có nối được đường tơ

Mốt mai rồi cũng đành thiên cổ

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TÔI MỪNG TUỔI TÔI

Đêm thắp nến nhìn bóng mình chợt lạ

Đời ngoài kia thấp thoáng bóng nguyệt buồn

Em xa huốt ngoài dặm trường, vật vã...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

HỒI ĐÓ, LỤC BÁT ...

Còn đây nửa giấc …

mộng hoa

Nửa kia…lỡ

đã đi xa theo người!

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THÌ THÔI, LỤC BÁT-CVK

Chiều nay…

em có buồn lây

Xứ tôi...thiếu nắng

chiều... mây… cũng sầu!

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LỤC BÁT HỒI ĐÓ

Hôn em nửa miếng

Sài gòn

Còn dư…

nửa miếng

giữ buồn trong tim…Mai về...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

RƯỢU, MỘT MÌNH

Quê xa mà bạn cũng xa

Chiều co quánh đặc, giọt tà huy phai

Rượu cay, từng giọt, rạc rày

Đọc tiếp

DẤU SÔNG XƯA

Thuyền ngược gió đã tắp bờ bến lạ

Góc quê xưa giờ gió đã sang mùa

Con nước lớn đã lạc vào biển cả...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

PHÉP LẠ

Hãy biến tôi thành cánh hướng dương

Cho tôi xoay đúng hướng đoạn trường

Nơi em và hết niềm yêu dấu...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HUYẾT HOA

Cám ơn em, đã treo mình thánh giá

đội vòng gai, nhỏ máu phục sinh ta

Này tháng tư, trổ cho hết huyết hoa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp