thơ


TÓM LẠI

Đường xa còn mấy dặm dài

Đời sầu cố quận, tình hoài cố nhân...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HỒI HƯƠNG NGẪU THƯ

Hạ Tri Chương, đời Đường, sớm bỏ nhà bỏ quê đi xa theo đuổi công danh. Ngưng việc, vui chân rày đây mai đó, kết bạn văn thơ, rượu chè phóng dật. Hơn 50 năm sau, tới khi tay run chân sụm mới lần mò về quê. Có khi, mới đó đã lạ lùng. Nói gi đã năm bảy mươi năm ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

8 PHÚT 46 GIÂY

Dăm ba phút đủ ngậm ngùi

Dăm ba phút đủ dập vùi thế gian

Ôi sắc Trắng, ôi mịn màng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

LỆ SỬ

Người thức từng đêm theo vận nước

Lệ sông Gianh thấm ướt ngàn sao

Tội những người đi xanh tóc mượt...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NƯỚC NGỌC

nước mắt em vở xuống đời

từng phiến ngọc

hóa thành lời...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

NGHĨ TRONG THỜI CÔ-VÍT

Cà-phê, thuốc lá và Em
Văn chương chữ nghĩa gẫm thêm cũng thừa
Rượu chiều đỏ vệt môi ưa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TIẾNG XƯA

Tiếng ai xưa, tiếng hồ trường

Tiếng hờn thấ́t quốc, tiếng buồn thấ́t tung

Tiếng ngã ngựa, tiếng cùm gông...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

THƠ.THƠ

Chữ-Nghĩa, chờ nhau đến thẫn thờ

Trắc-Bằng có nối được đường tơ

Mốt mai rồi cũng đành thiên cổ

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

TÔI MỪNG TUỔI TÔI

Đêm thắp nến nhìn bóng mình chợt lạ

Đời ngoài kia thấp thoáng bóng nguyệt buồn

Em xa huốt ngoài dặm trường, vật vã...

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

HỒI ĐÓ, LỤC BÁT ...

Còn đây nửa giấc …

mộng hoa

Nửa kia…lỡ

đã đi xa theo người!

CAO VI KHANH

Đọc tiếp