thơ


HOA PHI HOA

Tưởng hoa mà chẳng phải hoa.

Ngỡ sương lại chẳng nhạt nhòa hơi sương.

Khuya hôm ẩn hiện, dị thường...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

BẠC TẦN HOÀI

Trăng soi trắng cát, khói lạnh dòng,

đêm ghé Tần Hoài. Hận núi sông,..

CAO VI KHANH


Đọc tiếp

TĨNH DẠ TỨ

TĨNH DẠ TỨ

Đầu giường trăng tỏa ánh vàng

Ngỡ sương tự cõi nhân gian chập chùng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

UỐNG RƯỢU

Làm nhà giữa chốn nhân gian

Mà không xe ngựa rộn ràng lại qua...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CẢM KÍNH

CẢM KÍNH-

Từ em bỏ lại tình ta

Nước hồ thu cũng nhạt nhòa bóng ai...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

KHIỂN HOÀI

Rạc rày, thơ rượu sông hồ,

ê hề gái đẹp, tha hồ eo thon...

CAO VI KHANH



Đọc tiếp

THỆ HẢI MINH SƠN

Sầu đông ngùi nhớ biển xanh

Đổi trăm tuyết trắng chút vành sóng xa...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

CA DAO MỚI

Mỗi tuần có mỗi thứ năm.

Mỗi tháng có mỗi đêm rằm nhớ trăng...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

GIỖ MÁ

Con về máy động tuổi thơ

ngủ quên đáy mắt mẹ chờ cuối năm...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp

HỮNG HỜ

Người đi bỏ mộng lại đây,

chiêm bao thấy áo, vạt bay hững hờ...

CAO VI KHANH

Đọc tiếp