
thơ
CÕI RIÊNG
Trong tôi này những ưu phiền
Những mưa thác đổ qua triền núi xa
Những rừng lạc dấu yêu ma...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpÂM-DƯƠNG
Vòng tay siết mãi không tròn
Nụ hôn sâu hoắm vẫn còn cạn tim
Làm sao, làm sao nữa em...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpHỎI ĐƯỜNG
Từ tôi trở lại phố xưa
Bước chân đã lạc đã thừa tang thương
Gặp em, tôi mượn chỉ đường...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpTIỄN BẠN
níu tay anh dặn dò
đường xa, đường còn xa
đốt cho vàng lá cỏ
CAO VI KHANH
Đọc tiếpTHU, MƯA ĐỊA VỰC
Mưa từ đáy vực mưa lên
Hay mưa từ chín tầng trên mưa về
Mưa từ tiền kiếp kéo lê
Mưa qua hiện thế tư bề hỗn mang
CAO VI KHANH
Đọc tiếpCÀ-PHÊ, GIỮA ĐƯỜNG
Cám ơn ly cà phê
có chút ngọt chút đắng
có chút nắng chút mây...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpMÙA MƯA
sáng mưa lớn, trưa lâm râm
trong tôi rặt một cơn dầm nhớ em
mưa luồn theo gió, kim châm...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpCHIỀU CUỐI NĂM, ĐẤT KHÁCH ...
Rượu đào pha chút quan san
Quán khuya đất khách thấm vàng ý thân
Còn đây chút nỗi niềm gần...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpTẶNG PHẨM
Còn bao nhiêu nữa,
một đời ?
Bao nhiêu đủ gởi một lời tình
si !
CAO VI KHANH
Đọc tiếpREQUIEM
Tôi ba mươi tuổi chết không mồ
Giữa trái tim nồng nhát chém khô
Đã khóc Khuất Nguyên thời trẻ dại...
CAO VI KHANH
Đọc tiếp