góc chung


GỞI NGƯỜI BÌNH ĐẠI

Chưa một lần ghé quê em Bình Đại

Ngắm hàng dừa soi bóng nước Ba Lai

Phà Bình Tân chiều nay còn chuyến muộn

Hay đã về tay vẫy một bàn tay...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

THÔI NHỮNG NGẬM NGÙI

Thế rồi ta lại quen nhau

Một ngày ở cuối đường tàu nhân gian

Chút hân hoan chút ngỡ ngàng

Chút hơi hám cũ chút tàn tích xưa...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

HÃY LÀM BẠN ĐỪNG LÀM TÌNH NHÂN

Mỗi người phụ nữ sinh ra đều cần một người đàn ông để chở che. Nhưng với Ngọc Anh, thì không phải vậy. 

Và khi tôi biết được điều này, thì nàng đã đi về phía của mênh mông, nơi sắc cầu vòng chấp chới. 

Những dòng chữ trên trang giấy tình yêu dù mới viết nhưng đang trở thành lỗi thời...

PHAM NGU YEN

Đọc tiếp

CHUYỆN VỢ ÔNG NHÀ THƠ

Ở hải ngoại, mười ông Việt Nam sồn sồn, cỡ trên dưới sáu mươi tuổi thì có đến chín ông là nhà thơ.

 (Xin bạn đồng ý với tôi, vì chính bạn cũng từng làm thơ, từ thời còn đi học ở quê nhà, nhưng không gửi đăng báo vì khiêm tốn đấy thôi)...

PHAM THANH CHAU

Đọc tiếp

HÃY NÓI CHIA TAY KHI CHÚNG TA CÒN CÓ THỂ

Nắng buổi chiều hờn dỗi trốn đi đâu mà hơi ấm không còn trên mặt đường chiều nay. Lá cỏ tưởng chừng khát khao những lời thầm thì của gió. Em trở về nơi chốn của riêng em, căn phòng có những điều huyễn hoặc. Phố cũng vừa vắng thêm một người dù đó đây vẫn còn những cửa tiệm sáng choang ánh đèn mời gọi khách hàng...

PHAM NGU YEN

Đọc tiếp

NHỚ GIVRAL

Khi tôi rời thành phố, Givral chưa biến mất. Và khi tôi thật sự xa Sài Gòn, tôi nhận được cáo phó trên các mạng của những người mươi năm cũ, rằng cái quán cà phê bánh ngọt đã thật sự không còn. Buổi chiều tôi đọc lại tin đó trên một tờ báo của quê nhà vừa được đem sang...

NGUYEN HUU KHANH

Đọc tiếp

MÓN QUÀ CỦA SỰ SỐNG

Tôi luôn nghĩ, mình là người bất hạnh nhất trong số những người đàn bà bất hạnh! Tôi đã từng có ý định tự kết liễu đời mình cùng với các con, rủ sạch đi một kiếp người. Thế nhưng, với những đêm thức trắng trong bệnh viện để chăm sóc cho ba, đã đưa tôi bước đi vào một ngõ quanh khác của cuộc đời...

KIM PHUONG

Đọc tiếp

THANH XUÂN CỦA ĐỜI

Những con chim hút mật bay ngang vườn tôi sáng nay làm ngỡ ngàng một giấc mộng. Có một thời những câu thơ được viết ra chỉ dành riêng cho một người, chỉ một người được đọc. Cùng nỗi nhớ cũng tròn vo như một giọt mực ngủ quên trên mặt bàn thời niên thiếu...

PHAM NGU YEN

Đọc tiếp

QUÁN THẾ ÂM

"Cầu khẩn hay phụng thờ hình tượng Quán Thế Âm, không sao sánh được với việc trau dồi từ tâm"".

(Sư Toại Khanh)...

TRAN CAM QUYNH NHU

Đọc tiếp

BIẾT RỒI CÒN HỎI

Tôi ngồi trước tượng Phật

Viết lăng nhăng mỗi ngày

Để khi nào bí thì hỏi

Phật tủm tỉm cười

“Biết rồi còn hỏi!”...

DO HONG NGOC

Đọc tiếp