góc chung


DẤU CHÂN TỪ PHỤ

Cái gì hễ mất là còn

Hễ không là có hễ tròn là lăn

Ngày xưa có một dấu chân...

HOAI KHANH

Đọc tiếp

TÂM BỆNH NGUYỄN DU

Đó là vào những ngày mùa thu Canh Thìn, năm Minh Mạng thứ nhất (1820), "dịch phát ở Hà Tiên rồi lan ra toàn quốc" (Đại Nam Thực lục). Khi vua bảo các quan: "Theo sách vở chép thì bệnh dịch chẳng qua chỉ ở một châu một huyện, chưa có bao giờ theo mặt đất lan khắp như ngày nay", triều thần Phạm Đăng Hưng đã tâu rằng:

MAI AN-NGUYEN ANH TUAN

Đọc tiếp

LY RƯỢU CÙ LAO

Ngày cúi mặt theo bờ vai người đợi

Gió mùa đâu thổi nhẹ phía hiên ngoài

Thôi cứ mặc cho dòng đời xuôi chảy

Mời em tôi ly rượu lẫn buồn vui...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

VÔ CÙNG THU ĐÓ

đây quán bình dân bình dân quán

đời đến và đi rất cù lần

một dĩa tiết canh - thời gặp bạn

thêm gỏi cá hồng - uống - thu sang...

NGUYEN NAM AN

Đọc tiếp

PHẤN TRẮNG BỤI MỜ

Sau gần một năm học tập chính trị và lao động thực tế, tôi được phân công về nhận “nhiệm sở” dạy môn Văn vào khoảng giữa học kỳ năm 1976. 

Thời gian nầy, trường cũng vừa chuyển về cơ sở mới vài ba tháng...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

TÔI ĐI HỌC

Buổi học đầu tiên chấm dứt. Người thầy dạy là một nữ giáo sư còn thật trẻ, có lẽ chưa quá ba mươi. Đúng ra là giáo sư Susan Smith dùng hai tiết học vừa qua để làm một orientation, vừa làm quen với sinh viên, vừa giới thiệu giảng khóa Kinh Tế Nhập Môn mà bà phụ trách...

TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

ĐEM THEO NGÀY XA XỨ

Có một sự kiện hầu như bất di bất dịch từ nhiều năm nay: hai cây mai trước nhà nở đầy bông vào hạ tuần tháng tư tây mỗi năm. Dù bà Thuận có bón phân, tỉa cành, lặt lá… có săn sóc thế nào đi nữa hai cây mai vẫn không nở rộ đúng vào dịp Tết âm lịch mỗi năm như cây mai mẹ ở sân nhà thuở trước...

TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

VÒNG TAY CỦA CHỮ

Có những điều đơn giản như hơi thở

Như nhịp nào đưa máu chảy về tim

Như nụ hôn trong đôi mắt nhắm nghiền...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

MẸ ĐI MẸ VỀ

tôi chào tôi lúc tuổi xanh

con đường kiệt nắng mưa thành phố xa

tôi chào tôi sẽ đến già

ra vô một gác trọ và nhớ quê...

NGUYEN NAM AN

Đọc tiếp

BÀI LAI RAI

thứ bảy hai thằng ra ngoài quán

cà phê đông quá đi nhậu chơi

bước thêm bước nữa niềm vui tới

ngồi đây cưa nhẹ dăm chai thôi...

NGUYEN NAM AN

Đọc tiếp