góc chung


VIỆT NAM THƯƠNG KHÚC-trích đoạn

Qua hàng chợ Tết bày rượu mạnh

Trời cuối đông hơi lạnh gay gay

Ô kìa Tết nữa ô hay...

KIET TAN

Đọc tiếp

HƯƠNG ĐÊM

Sống chung được hơn một năm thì tôi và Tầm quyết định chia tay. Cũng không có gì hệ trọng hay bi đát đến nổi thù địch. Cả tôi và nàng đều ở tuổi quá ba mươi, đã trưởng thành và ít nhiều dạn dày trong tình trường không ràng buộc của trách nhiệm...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

TÔI NHÌN TÔI CÔ ĐƠN

Bạn ngạc nhiên không, vì trên đời này còn có một sở thích, đó là thích cô đơn!

TRAN CAM QUYNH NHU

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ-11

Người em xưa trở về đây một bận
Con đường câm bỗng sáng ánh diệu kỳ
Tôi lẩn trốn vì thấy mình không thể...

HOAI KHANH

Đọc tiếp

TRẬN ĐÁNH CUỐI CÙNG CỦA KẺ SĨ

Ba Sinh là một người mê sách. Suốt mười năm ròng-ră sống độc-thân làm nghề giáo-viên tiểu học, tiền dành dụm được, Ba Sinh chỉ dùng để mua sách. Tất nhiên không không thể nào mua đủ được các loại sách, nhưng mỗi tuần đổ đồng cả sách cũ lẫn sách mới chàng cũng đã mua được trên dưới hai chục cuốn sách...

NHAT TIEN

Đọc tiếp

CÓ-NHỮNG-VẦN-THƠ-12

Mười năm qua gió thổi đồi tây

Tôi long đong theo bóng chim gầy

Một sớm em về ru giấc ngủ...

PHAM CONG THIEN

Đọc tiếp

CÓ NHỮNG VẦN THƠ-13

Đời biết anh là kẻ hào hoa
riêng gởi anh lời tao nhã
sao em không mê anh?

HOANG TRUC LY


Đọc tiếp

CHÀO THÁNG BA

Tháng ba những tưởng bình yên

tháng ba một người gãy súng*

tháng ba triệu người gãy sung

hành trang thổ huyết bên đường...

VO DINH HINH


Đọc tiếp

DẤU CHÂN TỪ PHỤ

Cái gì hễ mất là còn

Hễ không là có hễ tròn là lăn

Ngày xưa có một dấu chân...

HOAI KHANH

Đọc tiếp

TÂM BỆNH NGUYỄN DU

Đó là vào những ngày mùa thu Canh Thìn, năm Minh Mạng thứ nhất (1820), "dịch phát ở Hà Tiên rồi lan ra toàn quốc" (Đại Nam Thực lục). Khi vua bảo các quan: "Theo sách vở chép thì bệnh dịch chẳng qua chỉ ở một châu một huyện, chưa có bao giờ theo mặt đất lan khắp như ngày nay", triều thần Phạm Đăng Hưng đã tâu rằng:

MAI AN-NGUYEN ANH TUAN

Đọc tiếp