
góc chung
NGÀY ẤY
Bay theo gió mùa hè hương đồng lúa chín. Và tôi. Đã như thể một trong những cánh chuồn kim lá biếc.
Tha sợi nắng li ti về trên cỏ tuổi thơ. Lấp lánh bảy sắc cầu vồng. Bắc nhịp...
NGUYEN THI KHANH MINH
c nhịp.
Đọc tiếpGIỮA NHỮNG MƯỜI HAI
Nhớ người giữa những mười hai
Nghe đâu có tiếng thở dài trăm năm
Nhớ người qua nửa nhánh sông
Nghe đâu có tiếng chim lồng cánh bay...
NGUYEN VINH LONG
Đọc tiếpNGÀY ĐÓ
Ngày đó mi tao đều còn nhỏ
Cạnh nhà, mắt cứ ngó đâu xa
Bây giờ lớn quá xa xôi đó
Lâu lâu mình ngó qua “viber...
NGUYEN NAM AN
Đọc tiếpCÓ NHỮNG VẦN THƠ-7
Những người trẻ tuổi, tròm trèm trên dưới 20, ở miền Nam Việt Nam từ Sài-gòn lan tuốt xuống miệt lục tỉnh, bung ra miền Trung tận tới bên nây cầu Bến Hải, những năm 60, hẵn không ai là không đọc hay không nghe qua một lần những câu thơ hay thơ-phổ-nhạc, kiểu như là Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc / Áo nàng xanh anh mến lá sân trường ...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpCÓ NHỮNG ÁNG VĂN-4
Có những áng văn, mắt đọc qua rồi là dấu chữ không phai ...
Mới leo lên được bậc trung học, ai xúi không biết mà đã mê sách vở. Thôi thì trinh thám, kiếm hiệp, tiểu thuyết diễm tình ... thứ nào cũng mê mẩn. Lục-bát- Nguyễn-Bính-Lỡ-Bước-Sang-Ngang, ai chép tay mực tím trên tập giấy học trò cũng không chừa...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpNGUYỄN NAM AN-LỤC BÁT LẠC ĐÂU ĐÓ
Lại gần đây, lại gần đây
Cho anh kẻ lại chân mày Triệu Minh” *
Ngày xưa học Cửu Dương Kinh
Giờ ở trọ làm thơ tình tặng ai...
NGUYEN NAM AN
Đọc tiếpTHÁNG MƯỜI HAI
Ta đứng bên đời năm tháng tận
Mùa Xuân biền biệt nửa dòng đời
Hẹn nhau môi rượu khà khà nhắp
Nhắc lại một trời mây viễn khơi...
BCD
Đọc tiếpCÓ NHỮNG VẦN THƠ-5
Thi sĩ Hoàng Xuân Sơn có lần đã viết ... thơ cũ như là áo xưa ... làm nhớ thơ ai đó Khóc Bằng Phi (*) ... đập cổ kính ra tìm lấy bóng xếp tàn y lại để dành hơi. Hóa ra trong áo xưa có hơi hướm của người xưa ! Sao không lo xếp cất lại trong cái kho trí nhớ dẫu bốn bề trống hoang trống hoác để mốt mai, cũng còn có chỗ lục ra mà soi lại ... bóng mình !
CAO VI KHANH
Đọc tiếpCÓ NHỮNG VẦN THƠ-6
Cỡ này mùa thu đã qua, qua hẳn rồi. Nhưng có hề chi khi mọi thứ đã vàng một chút rong rêu. Vàng thêm chút nữa cho nuối tiếc thêm chút nữa, những hương và sắc của một thời đã qua, đang qua và sẽ qua.Vậy mà, lắm khi đợi cho đến khi đã qua rồi mới tiếc. Y như khi Phạm Đan Phượng trở về thì mộ Trương Quỳnh Như đã xanh cỏ. Văn tế viết cho mỏi tay rồi cũng chỉ để đốt cho khói bay...
CAO VI KHANH
Đọc tiếpCHIỀU MƯA UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH
Chiều mưa chẳng giống xứ mình
Không nghe mái gõ gió rình qua khe
Chung quanh kín bốn tường che
Mà sao vẫn lạnh lòng nghe thấm buồn...
NGUYEN VINH LONG
Đọc tiếp