góc chung


UỐNG RƯỢU BÊN BỜ CỔ CHIÊN

Quán nhậu bên bờ sông Cổ Chiên

Người đông rất lạ khách qua đường

Bốn mươi năm trải nhiều dâu bể...

NGUYEN VINH LONG

Đọc tiếp

KHI NHỚ VỀ NGỌN ĐỒI Ở QUẾ SƠN

Cúi nhìn bóng ai lòng giếng trong chân núi
Mười tám tuổi tôi bên trời chiều bốc bốc hơi men
Chiếc nón sắt đã rơi, vọng động lòng giếng cạn...

NGUYEN NAM AN

Đọc tiếp

NGOẠI TÔI VÀ DÒNG SÔNG NHỎ

Ngày má tôi đưa hai chị em tôi về sống tại quê ngoại là làng Trường Phước thì tôi chỉ mới năm tuổi. Còn nhỏ như vậy mà không hiểu sao cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ gần hết mọi chuyện trong ngôi nhà của ông bà ngoại tôi thời đó. Tôi cũng không thể nào quên được con sông nhỏ trước nhà...

TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

ĐÀN CHÌM

lónglánh lónglánh hoa cương

câu thơ lóng lánh trên đường khổ sai

trần thân núi đụng hang dài...

HOANG XUAN SON

Đọc tiếp

TRƯỜNG XƯA 40 NĂM

Người đi từ buổi ấy

Áo trắng dẫu phai rồi

Tình cũ vẫn không vơi...

TRAN BANG THACH

Đọc tiếp

BÀI THƠ CŨ TRỜI ƠI

lúc đó một lần những ngày mới lớn
biết ngó mây trời và [cà chớn như nhau]
anh cũng vậy những ngày đầu mười mấy

biết nhậu đâu mà cứ thấy say say...

NGUYEN NAM AN

Đọc tiếp

NGÀY ÁO TRẮNG

ở nơi đó các em thời đi học

và các anh thời đi dọc đi ngang

ai đâu biết lúc tan hàng nước mất...

NGUYEN NAM AN


Đọc tiếp

PHỐ QUEN

Phố đi

Phố lại

Người ta...

NGUYEN THI KHANH MINH

Đọc tiếp

NÓI GÌ

Nói tôi

Nói bóng

Nói người...

NGUYEN THI KHANH MINH

Đọc tiếp

ODE TO MY FATHER

Phim mở ra với chú bướm trắng nhỏ xíu chập chờn bay và hai ông cháu nắm tay nhau đi trong một phố chợ sầm uất. Đứa cháu nhỏ hỏi ông nó: "Ký ức là gì hở ông?". Ông nó trả lời: "Đó là những gì ta không thể quên được!". Chợt một người đi ngang vô ý đụng mạnh làm người ông vuột tay đứa cháu gái...

TRAN CAM QUYNH NHU

Đọc tiếp