góc chung
TUỔI HỌC TRÒ TÔI LÀM CÔ GIÁO
"Phượng, ráng học để sau này làm cô giáo nghe con!"
Má tôi tựa cửa, vừa nói mà đuôi con mắt còn vuốt theo đám nữ sinh đi qua ngang nhà. Giá như, đang đứng trước cổng trường Tống Phước Hiệp, trong giờ tan học, liệu ước mơ của má to lớn đến ngần nào. Vậy mà, tôi thật tàn nhẫn: - Con sẽ không làm cô giáo đâu má ơi ...
KIM PHUONG
Đọc tiếpGIỮA TIẾNG CHUÔNG NGÂN
Người về giữa tiếng chuông ngân
Giữa dòng kinh ngọc giữa lần chuỗi hoa
Giữa môi son giữa mặn mà
Giữa trần thế bụi giữa tà áo bay...
NGUYEN VINH LONG
Đọc tiếpNẮNG PHAI
Cám ơn em đến
Mùa xuân của anh
Lòng mênh mông hẹn
Tình mênh mông xanh...
DO HONG NGOC
Đọc tiếpTHỀM NHÀ
Vẽ trên thềm một bóng cây
Màu xanh nắng vẫn mỗi ngày phủ lên
Như chẳng nơi nào bình yên
Bằng nơi em đợi anh, thềm ban mai
Nơi ngoài em chẳng còn ai…
NGUYEN THI KHANH MINH
Đọc tiếpHƯƠNG XƯA, CÒN Ủ
Chiều nay vườn tạnh cơn mưa
Ơn trời lẫy giọt hương xưa xuống trần
Thương em khăn áo ngại ngần
Khóe son phai chút duyên thầm sang anh..
BCD
Đọc tiếpƠN QUÊ HƯƠNG
Sơn hà cương vực đã chia*
Sao máu lệ mãi đầm đìa bao phen
Tiệt nhiên định phận…
KHANH MINH
Đọc tiếpMƯỜI-NĂM
Mười năm. Trăng sáng. Chiêm bao
Cành lau hỏi gió xứ nào. Tóc xanh
Sao khuya còn chút thiên thanh
Đêm mài gươm. Tiếng hận đành. Thiên thu...
KHANH MINH
Đọc tiếpNẾU ĐỂ CHIA TAY THÌ ĐỪNG
Khi nàng bỏ đi rồi, trong suốt nhiều năm tôi mơ chỉ một giấc mơ. Là thấy nàng trở về.
Những cơn mơ trống hoác nhưng chật chội hình ảnh nàng và những giọt nước mắt rơi không thành tiếng...
PHAM NGU YEN
Đọc tiếpNHÌN LUI MỘT ĐỊNH MỆNH
Mười tám năm tôi xa quê và ba mươi ba năm Vũng Tàu của tôi đã phai nhạt màu xanh.
Muối của biển có còn mặn mà hay phôi pha vì mỗi mùa giông bão?
PHAM NGU YEN
Đọc tiếp