góc chung
NGÀY CUỐI CÙNG Ở BIỂN
Sau lưng ta cồn cát dài
Hoang liêu đứng đó bóng ai về gần
Dấu chân chạy nhảy cười thầm
Ơi thơ ấu. Liễu dương xanh. Rủ mềm...
By NGUYEN THI KHANH MINH
Đọc tiếpSÁU TÁM
ngời thanh biến tấu vàng thu
đường quen chậm lụt hát cù nhau lên
đeo hương qua một bãi rền
huyền thai của lá vị mềm tân toan...
By HOANG XUAN SON-CAO VI KHANH
TẰM TRĂNG
Tằm trăng nhả sợi tơ xanh
Ơi nghìn năm cứ biếc tình. Cùng khuya
Một đêm vướng sợi tơ kia...
By NGUYEN THI KHANH MINH
Đọc tiếpChuyện Chiếc Cầu Trên Sông Mỹ Thuận-NGUYỄN NGỌC PHÚC
Bạn thân, Đã lâu lăm rồi, từ ngày rời bỏ Saigon, đất nước tự do Việt Nam, bài viết Chuyện Chiếc Cầu Trên Sông Mỹ Thuận đã đưa tôi quay về kỷ niệm và sống lại những ngày tháng êm đềm và hạnh phúc của miền đất hiền hòa, thân thiết, tự nhiên, tự do và đầy tình người trước năm 1975
By NGUYEN NGOC PHUC
Đọc tiếpCAOHOÀNG HỒ
Đêm rồi nằm mộng một giấc lạ thường. Thấy không dưng mua tấm vé số trúng được lô an ủi. Thấy tự nhiên cầm tiền xăm xăm đi mở ngay một quán ăn “đặc sản” hai miền Trung Nam, xin môn bài dựng bảng hiệu “Cao Hoàng Hồ” nằm trên con đường huyết mạch ở phố Mộng Lệ...
By HO DINH NGHIEM
Đọc tiếpTHƯ-GỞI-CAO-VỊ-KHANH
Tôi là một người vốn sống ở miền quê, thuở nhỏ có học trường làng rồi lớn thêm một chút được cha mẹ cho lên tỉnh học. Lớp học trò quê lên tỉnh như chúng tôi thì nghèo lắm Thầy ạ! Cha mẹ làm ruộng, thiếu trước hụt sau, nên không gia đình nào đủ tiền cho con cái ăn cơm tháng; mà phải tự lực cánh sinh bằng cách lên gần trường học kiếm mướn một khoảnh đất rồi chở tre chặt lá lên che chòi cất tum cho con cái có chỗ tạm ngụ mà học hành...
By LUONG THU TRUNG
Đọc tiếpCÁM ƠN
Cám ơn em, chiếc cổ tròng
vô thân áo, ấm, chút nồng nàn. xưa
cám ơn em vạt trời mưa...
By HOANG XUAN SON
Đọc tiếpCHÚT RƯỢU-TÍM CHIỀU
Mây hoe trời tím giải…chiều
lượng tâm ở ngón phù điêu…huyền cầm
tiếng hồ…vỡ đại tòng lâm...
By HOANG XUAN SON-CAO VI KHANH
Đọc tiếpEM VÀ NẮNG ...
Nắng từ cuối dãy hành lang
Nắng qua cửa lớp, nắng quàng tóc em
Lòng tôi nắng cũng vừa lên...
By TRAN BANG THACH
Đọc tiếpTA NGHE CHỪNG THIẾU
Nên mỗi ngày qua
thêm một nỗi buồn riêng
thêm một chút ngậm ngùi cố thổ
ở ở, đi đi ta làm khách trọ
sớm nắng chiều mưa bóng nhỏ bên đường...
By TRAN BANG THACH